Ôn Văn dùng cái mũ quả dưa cải trang ăn diện một chút, sau đó búng tay, dùng năng lực của Tần Sảng biến hai chậu nước thường thành hai chậu nước đá.
Ào!
Ôn Văn xách một thùng nước hướng về phía Lưu Ngôn Khai xối xuống, Lưu Ngôn Khai nháy mắt tỉnh táo lại, sau đó cảm thấy vai mình đau nhức khó chịu.
Trong số những người bị Ôn Văn đánh ngất, Lưu Ngôn Khai bị đánh nặng nhất.
"Đây là nơi nào... mày là..."
Không đợi Lưu Ngôn Khai nói hết lời, Ôn Văn đã trực tiếp thôi miên, cần phải thẩm vấn gần ba mươi người trước khi trời hừng sáng, anh mới không cần kiên trì chậm rãi hỏi từng người một.
"Ngoại từ trường hợp bị đám quái vật kia ép buộc, chính mày có từng chủ động hại người không?"
Lưu Ngôn Khai líu ríu nói: "Trước đây có một con đàn bà đê tiện tên Triệu Y Y muốn giành vị trí tổng giám đốc với tao... vì thế lúc trăng tròn tao đã lừa nó vào phòng của một người sói."
"Người thứ hai là một tên giàu có tới sơn trang ăn cơm, hắn lại dám coi thường tao, quái vật coi thường tao thì cũng thôi đi, hắn..."
Lưu Ngôn Khai càng nói càng nhập tâm, nói suốt vài phút đồng hồ vẫn chưa ngừng lại, ban đầu hành vi của hắn còn có thể giải thích là vì sống sót nên không thể không làm, càng về sau thì tâm lý bắt đầu trở nên méo mó, chỉ cần có người làm hắn bất mãn, hắn sẽ tìm cách lừa gạt đối phương tới sơn trang Lệ Thủy để xử lý.
Hắn thậm chí còn chủ động giúp đám quái vật Đọa Thần Huyết tìm kiếm thức ăn một cách an toàn ở thành phố Diên Lăng này...
"Dừng lại, không cần nói nữa."
Ôn Văn búng trán Lưu Ngôn Khai một phát, hắn lại bất tỉnh.
Tiếp đó Ôn Văn dùng phương thức tương tự tra hỏi hai mươi tám tên nhân viên còn lại.
Sau khi hỏi xong, Ôn Văn cảm thán: "Hiện giờ xem ra hiện người có thể sinh tồn trong hoàn cảnh đó phần lớn đều đã thích ứng với cách sống đó."
Trong số hai mươi chín tên nhân viên này có mười bốn người đã sống hơn hai năm, mà mười bốn người này đều không ngoại lệ có tâm lý vặn vẹo ở một mức nhất định.
Mà mười lăm người còn lại, lâu nhất thì chỉ mới hai tháng mà thôi, tuy cũng bị ép buộc làm nhiều chuyện nhưng ngoại trừ hai người cá biệt thì đều không hề chủ động hại người.
"Hiện giờ trạm thu nhận tăng thêm mười lăm nhân viên, cũng coi như một phần thu hoạch đi."
Tiếp đó Ôn Văn đánh bất tỉnh mười bốn người bao gồm cả Lưu Ngôn Khai, rồi rời khỏi trạm thu nhận.
Anh muốn tìm chỗ thả những người này ra, trong số mười bốn người này, ngoại trừ Lưu Ngôn Khai thì số còn lại là người mà Ôn Văn nghĩ rằng có thể cứu.
Mà Lưu Ngôn Khai biết rất nhiều thứ, Ôn Văn muốn giao hắn cho Hiệp Hội Thợ Săn.
Ôn Văn bí mật đi tới công viên gần Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Diên Lăng, cột mười bốn người này vào một gốc cây to.
Những người này vẫn còn đang trong trạng thái ngất xỉu, từ đầu tới cuối Ôn Văn không để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ trạm thu nhận, vì thế có giao cho Hiệp Hội Thợ Săn cũng không có gì nguy hiểm.
Tiếp đó Ôn Văn đi tới trước mặt Lưu Ngôn Khai, móng tay biến thành màu đỏ, nhẹ nhàng rạch một vết thương trên cổ tay hắn.
Là máu độc của quỷ hút máu!
Ôn Văn đã cố ý khống chế một chút, vì thế máu độc sẽ không phát ra trong vòng vài ngày, mà vài ngày đã đủ để Hiệp Hội Thợ Săn có được tin tức mình muốn rồi.
Về phần vài ngày sau... Ôn Văn không muốn để người này sống sót.
Tiếp đó, Ôn Văn viết vị trí của những người này vào một tờ giấy, dùng nó gói một cục đá rồi đi tới trụ sở Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Diên Lăng.
Một xưởng gia công thực phẩm quy mô nhỏ.
Tìm một nơi đủ cao, cánh tay gòng sức trực tiếp ném tảng đá kia đi.
Một lát sau chỉ nghe thấy một tiếng xoảng vang dội, mặt kính thủy tinh lớn nhất hiệp hội thành phố Diên Lăng bị đập bể nát.
Ôn Văn ở xa xa nhìn một cái rồi phủi phủi quần áo trốn đi, như vậy mà Hiệp Hội Thợ Săn vẫn không phát hiện đám người kia thì Ôn Văn thật sự hết biết nói gì rồi.
Có điều Ôn Văn không về nhà mà đi tới một nơi vắng vẻ, thả Hoành Ảm đang hôn mê ra.
Đọa Thần Huyết có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết nguyên nhân tổng bộ của mình bất ngờ bị Hiệp Hội Thợ Săn tập kích là vì bọn họ đã bắt một người siêu năng vừa thức tỉnh.
"Từ hôm nay trở đi, cậu chính là... chờ đã, trước tiên xem xem cậu có gì đặc biệt đã."
Ôn Văn biết nguyên nhân Đọa Thần Huyết bắt Hoành Ảm là vì máu cậu nhóc này có chút đặc biệt.
Vì thế Ôn Văn dự định nghiên cứu máu của Hoành Ảm một chút.
Ôn Văn lấy ra một cái chén nhỏ, rạch trên tay Hoành Ảm một cái, lấy được hơn mười ml máu tươi.
Theo mùi và màu thì máu này có vẻ không có gì khác biệt, chỉ là máu bình thường mà thôi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn rút con dao găm cổ kia ra quết quết chút máu này, xem thử xem có gì biến đổi hay không.
Đột nhiên, chuyện làm Ôn Văn khiếp sợ đã xảy ra.
Con dao găm vẫn luôn lóe sáng sắc bén theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy dần ảm đạm đi, mà phần máu kia cũng trở nên tanh hôi!
Ôn Văn vội vàng rút dao găm ra, nhưng con dao này đã mất đi linh tính, chỉ còn sắc hơn dao găm bình thường một chút mà thôi.
"Tính sai mất rồi!"
Ôn Văn đau lòng không thôi, con dao này đã theo anh một thời gian rồi.
Sau một phút đau lòng ngắn ngủi, hai mắt Ôn Văn sáng ngời nhìn Hoành Ảm, so với một con dao găm không thường dùng, máu của Hoành Ảm mới là thứ tốt!
Lúc chiến đấu, một tia máu phun qua thì vũ khí siêu năng của kẻ địch hết sài, tình cảnh đó không phải quá tuyệt vời sao.
Khó trách Đọa Thần Huyết lại muốn bắt Hoành Ảm, loại máu này nếu ở trong tổ chức như Đọa Thần Huyết thì khẳng định chính là vật may mắn tự nhiên.
Càng nhìn Hoành Ảm Ôn Văn lại càng thích, từ trạm thu nhận lấy ra hai túi máu rỗng, rút máu Hoành Ảm.
Rút được bốn trăm ml máu tươi xong Ôn Văn mới chịu ngừng tay, còn rút nữa thì sẽ tạo thành tổn hại cho cơ thể Hoành Ảm.
Có số máu này, Ôn Văn coi như có đòn sát thủ, kế tiếp, Ôn Văn muốn đánh thức Hoành Ảm.
Đối xử với nhân viên tương lai của mình, Ôn Văn khẳng định không thể dùng phương pháp xối nước đá, phải dùng một cách nào đỏ biểu hiện được sự quan tâm hơn.
Vì thế Ôn Văn lựa chọn cách ấn huyệt nhân trung.
Ấn nhẹ một cái, không phản ứng.
Cố sức ấn một chút, vẫn không có phản ứng.
"Chiêu này có hơi khó dùng, hay là cách làm của mình có vấn đề vậy?" Ôn Văn suy nghĩ một chút, tiếp tục ấn.
Hai phút sau, Hoành Ảm rốt cuộc chầm chậm tỉnh lại.
Không đợi cậu ta mở mắt, Ôn Văn đã trở vào trạm thu nhận, sau khi đổi lại quần áo thì một lần nữa tiến vào trạng thái chiêu mộ nhân viên thu nhận.
...
"..."
Hoành Ảm mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là bụm phần dưới mũi nhảy dựng lên.
"Là ai tập kích vậy hả trời? Đau quá!"
Cả phần nhân trung sưng đỏ, răng cửa cũng có hơi lung lay, nó làm Hoành Ảm trông giống như một con khỉ con, này đương nhiên là công lao của Ôn Văn.
Ôn Văn không có kinh nghiệm ấn huyệt nhân trung, vì thế khó tránh dùng sức hơi mạnh một chút....
Sau khi nhảy nhót vài cái thì Hoành Ảm cũng cảm thấy mình khá suy yếu, lại vội vàng nằm bẹp xuống đất.
Hai mắt Hoành Ảm trống rỗng, có chút đờ đẫn líu ríu: "Chuyện gì thế này, sao mình lại biến thành như vậy chứ..."
Cậu ta không biết, khi nãy Ôn Văn còn rút của mình rất nhiều máu...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo